Hôm nay là thứ 2, chị út đã đỡ khá nhiều, bác trông vẫn khỏe dù mấy đêm đều ở lại viện trông chị, sáng lại về bán hàng. Bạn sợ sự dây dưa tình cảm để rồi ông chú cứ vô tư: Mày sang khuân cho chú cái tủ. Tôi đi bộ cũng được.
Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ. Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ. Tôi thường tự hỏi từng người quen tôi gặp sẽ phản ứng gì khi đọc những điều tôi viết.
Có một hôm đá bóng trong mưa xong, ra sân xi măng uống nước, ngẩng lên trời theo tiếng reo của một người. Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo.
Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở. Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông. Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt.
Mặc quần đùi ra đường lạnh. Còn lại, không xứng làm bạn tôi… Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy.
Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba. Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều. Ít ra bạn cũng đã sắp viết xong và lí giải không cần trọn vẹn một phần đời sống của mình.
Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân. Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả. Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ.
Không được đâu cậu ơi. Dòng họ nhà mình phải rạng danh… Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới.
Không biết viết đến khi nào thì hết mực? Em định làm gì nếu yêu hết anh? Kẻ không biết thế nào thì mới hết nổi mình. Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Lúc đó, bạn sẽ không hứa hoặc phải thất hứa.
Vừa đi bộ với bác bạn vừa hơi bực. Cháu bảo: Bác Hồ cũng để râu đấy ạ. Nó là một sự phối màu khá đẹp.