Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào. Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết. Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu.
Tôi e rồi lại nằm nướng đến tận chiều. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân. Và người ta sẽ gọi đây là giai đoạn ươm mầm siêu nhân cho lịch sử nếu trong một tương lai gần, bắt buộc phải có những con người siêu việt.
Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi. Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày). Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3.
Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập. Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Không chắc tại số phận.
Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó. Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì. Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được.
Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Bắt đầu sắp đặt đến thái độ. Chúng là những bước chân của suy nghĩ.
Tôi cũng tưởng mình đùa. Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo. Khi đi trên đường, chính giữa dòng âm thanh, bạn va đập với chúng nhưng không cảm thấy khó chịu gì.
Đó là một sự chuyển đổi quan trọng. Chúng là những kiệt tác. Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương.
Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình. Ê này tôi, cười ít thôi chứ. Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra.
Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc. Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó. Đã thế lại còn không chịu quay bài.