Cậu mợ ạ, thời gian vừa qua tôi ghi nhận cháu có một số tiến bộ. Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp. Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên.
Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất. Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình. Vậy thôi, bạn sống bình thường.
Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại. Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ. Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình.
Hồi ấy em thật bướng bỉnh và luôn chọc tức anh. Đi xuôi từ Thanh Xuân hướng vào Hà Đông. Mặc dù bạn biết người ta viết về bất cứ cái gì không phải là vấn đề mà cốt yếu là khả năng thể hiện nó.
Và có một cái đầu luẩn quẩn. Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc.
Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy. Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi. Còn tự thân kiểm chứng thì không phải ai cũng nghĩ nhiều và hiểu nhiều về mình.
Xét cho cùng, bạn đâu có cần gì cho mình quá xa xôi hơn những khung cảnh đầm ấm ấy. Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại. Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia.
Nhưng… phải sau khi tôi dẹp hết, giết hết kẻ ác đã, để qui về một mối. Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa. Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn.
Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn. Nhất là một khuôn mặt cũ. Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại.
Nhưng không phải sở thích. Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối. Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần.