Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay. Bạn nằm xuống, trùm chăn lên đầu. Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình.
Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi. Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel. Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua.
Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!. Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh. Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong.
Để râu toàn bọn chả ra gì. Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình. Hoặc biết nhưng không rõ.
Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về. Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường. Mình nghĩ, nếu im lặng, đồng chí ấy sẽ day dứt về câu đùa sắc lưỡi.
Một cái sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến nền hòa bình thế giới. Những kẻ có khả năng lãnh đạo như vậy đủ thông minh để đọc và hiểu về tính nhân văn. Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử.
Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi. Để xem đối diện với một sự thật phản ánh trên khuôn mặt, một sự thật có lẽ họ chưa từng thấy, họ sẽ làm trò làm trống gì đây. Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi.
Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người. Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.
Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình. Còn lại, nó mới là hư vô. Chị út là người bạn học lớp một với tôi.
Họ so với một thằng 21 tuổi ru rú xó nhà và đưa ra kết luận nó chỉ đủ trình độ vu khống. Mà một con lợn như thế thì hầu như ai (trừ bản thân nó) cũng biết rằng nó hay rống bậy. Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này.