Chả nên tham lam làm một tiểu thuyết làm gì, vừa mệt vừa không thích nhiều hơn là thích. Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi. Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa.
Bạn cần làm việc, cần vận động. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu. Tôi muốn gặp ông cụ.
Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi. Thôi, đứng dậy xem tí đã. Và cứ nửa giờ thì boong một phát.
Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn. Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn. Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực.
Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời. Tôi biết là tôi rất khỏe. Tôi e rồi lại nằm nướng đến tận chiều.
Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không. Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước.
Và minh chứng cho điều đó là đến thời đại công nghệ cao này, còn quá nhiều con người không được hưởng một tẹo teo giáo dục tử tế nào. Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì. Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền…
Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Cũng có hôm ngủ khá say.
Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác. Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng. Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá.
Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng… Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau. Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào…