Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Cuốn sách thì vớ vẩn. Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người.
Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình. Hơn nữa, còn một hoặc nhiều lí do khác, ngoài việc ngại đến nơi mới mà dường đã cũ trong tiềm thức. Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay.
Tôi không sống trong môi trường nghèo đói, bị áp bức, bóc lột. Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu. Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ.
Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó. Nhưng bởi vì không biết giống thế nào. Những kẻ đứng đằng sau lãnh đạo những lãnh đạo.
Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học. Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không. Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái.
Thôi, bác đừng xuống. Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả. Lải nhải cũng là chơi.
Những hỗn mang bao trùm lấy bạn, thách thức bạn. Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột. Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc.
Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh. Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào. Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận.
Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng. Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường. Hoặc: Môn này không phải học.
Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó. Tôi muốn (em muốn) sống để tôi thôi muốn chết. Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi.