Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong. Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt.
Bố nhường khán đài A cho chúng tôi. Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác. Hãy bắt tôi, nếu có thể.
Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ. Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật. Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ.
Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình. Chả biết đường nào mà lần. Tôi yêu và thương bác tôi.
Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do. Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi. Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả.
Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã. Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh.
Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng. Họ sẽ đau nhưng không nhiều như tôi từng tưởng tượng. Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa.
Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn. Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận. Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn.
Thêm nữa, không có hứng thú. Nhưng như thế là em còn muốn. Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không.
Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Trước đây, bạn từng rất khỏe. Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật.