Chỉ đối với chàng trẻ tuổi đang đi sát cạnh mà ông đã đưa về từ Damacus, là làm ông lo nghĩ. Khi Arkad kể xong câu chuyện, một trong những người bạn của ông lên tiếng: Hành trang của anh là túi vàng và mảnh gốm nung của cha được gói cẩn thận trong tấm vải lụa cùng với một ít nô lệ và vài con ngựa.
Tuy nhiên, tôi nhanh chóng thất vọng khi nghe bà ấy nói: Vì vậy, nếu chồng chị ấy ngỏ lời vay tiền, tôi sẽ hỏi anh ấy sử dụng số tiền này như thế nào? Họ cũng không khấm khá hơn chúng ta bao nhiêu, nếu có thể cùng chia sẻ sự khôn ngoan của Arkad để tất cả trở nên giàu có thì tốt quá.
- Một cây đàn lia như thế chẳng mấy chốc anh sẽ có được thôi. - Vậy thì, nếu mỗi người trong các bạn mong muốn tạo dựng cho mình một cơ nghiệp giàu có, thì điều khôn ngoan nhất là biết cách điều khiển dòng chảy của vàng, nó vốn đã có sẵn trong tay của các bạn, đúng không? – Arkad nói tiếp. - Nhưng tất cả số vàng mà chúng ta đã từng chi ra để thực hiện các công trình đó nay đi đâu cả rồi? – Nhà vua Sargon hỏi lại.
Và chắc là không ai có thể cho mượn tất cả tài sản của họ, ngay cả đối với người bạn thân nhất của mình. Sự phát triển của cả thành phố rộng lớn này đều chỉ do bàn tay con người vun đắp. - Ông có thể tin tưởng tuyệt đối vào cháu.
Ông Nana-naid cho ông một cái áo cũ và ông nhờ bà Swasti vá lại những chỗ rách rồi đem giặt giũ sạch sẽ, để chiều mai mặc vào mà đi bán bánh. Cách đây bốn mươi năm, Sharru Nada đã từng ganh tỵ với những con người này! Ông ước gì mình được thay thế chỗ của họ! Nhưng sau bốn mươi năm, địa vị của ông và họ thật khác hẳn. Tôi bắt đầu tạo lập sự nghiệp của mình bằng hai bàn tay trắng.
Cách này có thêm một ưu điểm là với khả năng tính toán của mình, bạn có thể biết trước được là 10 năm, 20 năm… sau, số tiền bạn sẽ nhận được là bao nhiêu. Tôn giáo được tôn vinh bằng những đền đài nguy nga tráng lệ. Suốt đêm đó tôi thức để khắc chữ, cho dù lưng của tôi mỏi nhừ, mùi của muội đèn dầu làm đầu tôi đau nhức và hai mắt lờ mờ nhìn không rõ chữ.
Trước đây, tôi nghĩ rằng nó là điều mà ai cũng mong ước và nó có thể xảy ra không cần bất cứ sự nỗ lực nào của con người. Kế Megiddo là Zabado, kẻ ăn trộm cừu. Ông ấy hứa quyết tâm sẽ làm theo những lời khuyên tốt đẹp của tôi.
Ông Arkad âu yếm đặt bàn tay của mình lên đầu Nomasir và nói: Những giọt mồ hôi tươm ra trên trán rồi thản nhiên nhỏ giọt xuống, tan biến vào khoảng ngực để trần của anh. Arkad qu lại nhìn lớp học với một nụ cười hóm hỉnh, rồi bất ngờ hỏi:
Trước đây, tôi cũng nghèo khó và đi làm thuê như các anh. - Hiện nay tôi rất khấm khá! – Anh ta bảo. Tôi ra sức làm cật lực, nhưng điều luật dài quá nên khi ông Algamish quay lại, công việc vẫn chưa xong.
Ai mà chẳng thích những người nô lệ chăm chỉ và làm nhiều việc cho họ. – Bansir đáp lại một cách u sầu. Cháu đã học được cách tiêu pha ít hơn số tiền cháu kiếm được.