"Theo luật trung bình nỗi lo lắng đó sẽ không xảy ra đâu". Nhưng tôi đã để cho tinh thần hưu dưỡng và hết lo nghĩ. Ông trả lời tôi: Lỗi lầm lớn nhất của họ là thiếu tự tin.
Rồi tôi ngội dậy lúc nào không hay. Nói tóm lại: bắt chước những quân nhân Hoa Kỳ mà thường nghỉ ngơi; lấy trái tim bạn làm gương; nghỉ trước khi mệt tức là kéo dài quãng thời gian bạn thức, mỗi ngày thêm một giờ. Nhờ máy ra đa chúng tôi biết có một đoàn tàu nhỏ của quân Nhật đương tiến tới.
Tôi nổi điên, chống cự lại, sinh ra mất ngủ, khiến đời tôi thành cảnh địa ngục. Bác sĩ nói ông không đau gì hết, chỉ có thần kinh suy nhược. Cứ thế học và thi đậu hai bằng: một bằng kiến trúc tổng quát, tại Đại học đường Minnesota, một bằng giáo sư mỹ thuật Đại học đường Columbia.
Toi quen ông tại Atlanta (tiểu bang Georgie) nơi khách sạn tôi ở. Chúng tôi đề phòng rất cẩn thận không cho các con cháu lại chỗ đông người, không cho chúng đi học, đi coi hát bóng. Có một cách độc nhất ở đời để lợi dụng dĩ vãng là ta phân tích một cách điềm tĩnh những lỗi lầm đã trót phạm, làm bài học nhớ đời rồi quên hẳn những lỗi đó đi, đừng cho nó dày vò ta nữa.
Quy tắc 6: Bảo hiểm về bệnh tật, hoả hoạn và tai nạn bất thường khác Ông ta cũng biết pha một ly nước ngon bằng trai chanh độc. Biển đó tức là cảnh tình của ta.
Tới đêm thứ ba, kết quả hoàn toàn như ý muốn của bác sỹ: Y mệt và cơ thể rã rời tới nỗi ngủ say như khúc gỗ. Mà thiệt thế, dùng tiền mua một vật, tức là "kinh doanh" chứ gì? Ông nói: "Tôi biết thế nào cũng thoát.
Kết quả thiệt lạ lùng và mỹ mãn: chương trình nghị sự rõ ràng quá, ngày nào xong việc ngày ấy. Bây giờ, nghĩ lại, tôi có thấy sung sướng đã quyết định như vậy không? Kế đó, một điện tín khác cho hay nó đã tử trận".
Vậy mà ông Timothy Dwight trước làm hiệu trưởng trường ấy, đã thấy một nỗi vui mênh mông khi mạt sát một người ra tranh chức Tổng thống Hoa Kỳ. Dale Carnegie viết cuốn Quẳng gánh lo đi. Nghe âm thanh dịu dang của bản đàn và bụng lại đói - vì từ sáng chưa ăn gì - tôi thiu thiu ngủ, giữa lúc tinh thần và thể chất đều mệt mỏi.
Điều đó cũng không lạ. Trong khi đọc mấy hàng ấy, tâm hồn tôi dịu hẳn đi, thiệt là huyền diệu! Những lo lắng, sợ sệt, phiền muộn tiêu tan hết, nhường chỗ cho can đảm, hy vọng và tin tưởng quyết thắng. Bà vui vẻ vẫy lại và bảo: "Con đợi đó nhé.
Ông chế nhạo tất cả các tôn giáo, cho rằng Thánh kinh chứa toàn những chuyện hoang đường và đời người là một "chuyện do một thằng khùng kể, đầy những lời rỗng tuếch, vô nghĩa và những hành động hung hăng của những kẻ hoá dại". Tôi xin được một chân giữ nón [27] trong một câu lạc bộ lớn, ngoài ra còn buôn bán vớ nữa. Khi đọc bức thư phúc đáp ấy, ông ta tức uất người.