Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người. Tôi không có ý định ra đi. Hai bên dè chừng nhau.
Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng. Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình. Có khá nhiều nhân vật mặc áo bành tô.
Ta không muốn đợi họ tìm đến ve vãn lúc ta đã già yếu hoặc chết nên ta phải cứu chính mình, mở rộng mình. Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi. Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có.
Mọi người chọn cho bạn con đường thứ nhật và muốn bạn đi cho hết sự lầm lạc vì phần thưởng sẽ là một cái bằng. Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu. Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau.
Triết lí hiện sinh đến sau những đau khổ, những cuộc chiến, những chia cắt… Những thứ rứt con người khỏi mọi cội rễ, mọi đức tin, mọi điểm tựa khiến con người bơ vơ không nguồn cội. Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó. Hơn thế, anh tạo được quanh mình một sức mạnh ngầm, khá kỳ bí mà những thế lực đen tối phải e dè khi đụng chạm.
Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào. Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế. Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn.
Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống. Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó. Không phải lúc nào bạn cũng lủi thủi quay lại.
Để chờ một sự thật tươi đẹp. Bình thản và mệt mỏi. Cái đó, chúng đưa ra không khó.
Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra. Tóm lại là không được bi quan. Chưa có gì để không thích.
Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc. Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa.