Nhưng trong ký ức của Watson, cha của ông là người chưa bao giờ mất niềm tin, luôn lạc quan và lao động để nâng cao cuộc sống gia đình. Và Watson được nhìn thấy logo của một tập đoàn CTR rời rạc. Tổng thống Herbert Hoover(*) chưa có cách nào để vực dậy nền kinh tế đang rơi vào đợt suy thoái lớn nhất từ trước đến lúc này.
Từ đó, nhiều gia đình chưa khá giả trong khu phố có thể mua một, hai gói mì tôm (mà không cần phải mua cả thùng mì), một tép bột ngọt (mà không cần phải mua cả gói bột ngọt). Chàng thanh niên khoe với người cha rằng khoản đầu tư lên đến một triệu đôla, một con số mà gia đình này chưa bao giờ có được. Và đây chính là con đường hướng IBM đến thành công.
Nhưng Tom không rời đi nơi khác dù đã từng trầm uất, căng thẳng và chán chường. Gia tài của gia đình trong IBM giờ đây là 80 triệu đôla. Nhưng ông yêu các nhà máy sản xuất máy đục lỗ thẻ đến mức, trong cuộc họp xung quanh chiếc bàn gỗ, ông đã ra lệnh xây thêm nhà máy 7,5 mẫu
Bây giờ, hãy trở lại chiếc máy tính SSEC. người da đen điều khiển công việc. Giáo sư Drucker, người đã không dừng lại ở chỗ chỉ ra rằng quản trị là cần thiết với doanh nghiệp
Kế tiếp tấm bảng trắng để ông viết là một tấm bảng đen với dòng chữ thật to được viết bằng phấn trắng: Welcome. Ông không lập tức bán ngay các bộ phận không hiệu quả để tập trung vốn vào những bộ phận sinh lời như cách thông thường. Khác biệt là Thomas Watson Sr.
IBM chọn phương án ba. Điều này có nghĩa là trước khi tạo dựng nên IBM, Watson đã trả học phí quá nhiều và quá đắt: Tuổi trẻ của mình. Con không thể làm được chuyện đó ông đã than khóc với mẹ ông như vậy.
Ông đến văn phòng Flint & Co. Maney trong The Marverick tuy công nhận Watson đã sai lầm ngớ ngẩn nhưng dẫn lời của Tom Watson là Watson cả tin và bị Hitle lợi dụng. Đó là tác giả Lord Bowden có nhắc đến câu nói của giáo sư toán học Douglas Hartree của nước Anh, trên American Scientist số
Họ là những nhà kinh doanh cao cấp thuộc Thomas Watson đã kinh doanh hay sử dụng kinh doanh như là phương tiện Drucker đã từng phỏng vấn Watson khi chủ tịch IBM đến châu Âu, đã nghe ông nói về hòa bình, thương mại và xử lý dữ liệu, và đã thấy các sếp tòa soạn quẳng (bài báo) Watson vào sọt rác.
Đó là thời điểm người của IBM hát vang hàng chục bài hát của riêng IBM, suốt ngày. Ông dùng những tờ giấy khổ lớn để cả khán phòng nhìn thấy. Tom tiếp tục hồi tưởng với con gái: Ông con nghĩ là cha sai nhưng đã cho cha một cơ hội.
Các chương trình CSR tương tự cũng đang xuất hiện tại nhiều đại học khắp Mỹ. Trung tâm này tại New York huấn luyện đến 600 người khuyết tật. Năm 1940, khi Watson đã vào tuổi 60, ông đã quyết định làm lễ tôn vinh những nhà bán hàng