Ông nghĩ ý định đó của tôi có được không. Chữ "tôi" phải đọc nho nhỏ mà chữ "ông" phải đọc lớn tiếng. - Anh Emile, tôi tính thết vài bữa tiệc nữa.
Ông Adamson hỏi ông về những nỗi khó khăn buổi đầu và ông cảm động, kể lể về cảnh nghèo khổ của ông hồi nhỏ: Bà mẹ góa, nấu cơm cho khách trọ, còn ông thì làm thầy ký, sao khế ước cho một sở bảo hiểm để kiếm mỗi ngày 5 cắc. Nhưng, này anh, chúng ta là khách trong một cuộc hội họp vui vẻ, tại sao muốn chứng minh rằng ông ấy lầm? Có phải làm như vậy mà người ta có thiện cảm với mình đâu? Sao không để ông ta giữ thể diện một chút? Ông ta không hỏi ý kiến của anh mà. Nào "lấy làm quý hóa lắm", nào "mang ơn ông vô cùng").
Rồi họ lựa một người khác cho chỉ huy phòng kế toán. - Nhiệt độ trong xưởng ư? Khoảng chừng 24 độ chứ gì? - Dạ, ông cộng 22 độ với 24 độ, ông sẽ được là 46 độ. Người ta cho rằng tánh hạnh bà như vậy; bởi vì bà mắc bệnh thần kinh.
Thứ nhất, có một bà quê quán ở Concord, miền Messachusetts, không tiếc lời chua ngoa, mạt sát tôi y như tôi đã buộc tội cô Alcott là mọi ăn thịt người ở Nouvelle Guinée vậy. Nên đứng vào lập trường của người khác mà dẫn - dụ cho người đó trả lời: "Phải, phải". Tại sao vậy? Là vì ông kêu nài, phản kháng để tỏ cái quan trọng của ông ra, khi người thay mặt cho công ty chịu nhận thấy sự quan trọng đó, thì những nỗi bất bình tưởng tượng của ông tan như mây khói hết.
Hôm sau tôi gặp anh, vẻ mặt buồn tẻ nhưng có vẻ sẵn sàng để tự bào chữa. Ông phân phát hết thảy những của cải của ông và thề sống trong cảnh nghèo. Và mọi sự được vừa ý thiệt.
Tuần sau, tôi đãi khách bữa trưa. Tôi lại nhờ bà chỉ bảo tôi vài điều.
Ông này kể lại: "Ông ấy chỉ trích những phương pháp tôi đã dùng. Ai cũng biết điều đó, vậy mà chúng ta lễ phép với người dưng hơn là với người thân trong nhà. Vậy, muốn cho người ta nghe theo bạn, bạn phải làm đúng quy tắc thứ mười một:
Đành rằng bà là người đẹp nhất thế giới. Và mọi sự được vừa ý thiệt. Thành thử nhiều quá, làm không xuể và xe của ông phải đợi, hàng của ông phải gởi trễ.
"Tỏ rằng ta có nhiều thiện cảm với những ý tưởng cùng ước vọng của họ". Trong những bảo vật đó, có khả năng huyền diệu khích lệ người khác bằng những lời khuyến khích thành thật và khả năng làm cho họ biết những năng lực tiềm tàng của họ. Nhưng, này anh, chúng ta là khách trong một cuộc hội họp vui vẻ, tại sao muốn chứng minh rằng ông ấy lầm? Có phải làm như vậy mà người ta có thiện cảm với mình đâu? Sao không để ông ta giữ thể diện một chút? Ông ta không hỏi ý kiến của anh mà.
Ông Smith, mời ông ngồi xuống. Mới mười tuổi ông thấy rằng ai cũng cho tên họ của mình là vô cùng quan trọng. Ông Schwab nói: - Thầy đưa tôi một cục phấn.