Xung quanh là người. Sợ họ thấy lóe đèn lại say say gây sự thì giá có cái máy chụp không lóe đèn. Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi.
Rồi tiến hành những hành động tàn ác trong sự thờ ơ và hỗn loạn đã được phát tán, truyền nhiễm, lây lan. Rằng cha mẹ nào mà chẳng thương con nhưng có những giai đoạn, hầu hết tình yêu thương của các bậc cha mẹ đều không được trí tuệ làm cho lan tỏa. Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình.
Chẳng qua là vì hôm nay có một chuyện mà bạn thấy khá thú vị và tin là nó hay nếu bạn muốn viết nó ra. Và vì thế, nó mạnh hơn. Dư luận thì ác nhiều hơn thiện.
Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn. Cứ muốn cái gì mình cũng phải toàn vẹn, lúc nào cũng phải trung thực trăm phần trăm. Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt.
Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn. Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra. Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn.
Dù chỉ là một nhân vật. Còn lại, nó mới là hư vô. Và ta bị ức chế liên tục.
Vào những thời điểm mà tuổi thơ sẽ có những ấn tượng mạnh nhất. Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối. Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ.
Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt. Lăn về đâu? Mình chẳng biết. Loài người bao giờ cũng thế, nước đến chân mới nhảy, cứ phải có những sự vụ như thế này mới bắt đầu sồn sồn lên tiếng.
Bon chen với người khác và bon chen với chính mình. Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo. Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt.
Lăn về đâu? Mình chẳng biết. Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó. Ta còn có thể cứu sống vợ ta.