What I fell what I know never shine through what Ive known Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được. Lúc thì một vài tháng mới đến một lần.
Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm. Một trận đấu đem lại cho bạn nhiều cảm xúc hơn. Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất.
Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ. Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Mặc quần đùi ra đường lạnh.
Xuống nhà, ông nội vừa sang. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau. Thêm nữa, sự khúc chiết là cái hắn đang muốn.
Có những con người mà tâm tính và tuổi tác dường như chẳng thể làm họ tốt hơn hoặc cảm thấy tốt hơn khi đối diện với sự thật, với sự ngộ nhận. Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung. Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây.
Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này. Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh. Coi như không có chuyện gì xảy ra.
Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi. Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo. Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá.
Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua. Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó. Mẹ chị cũng đã từng như vậy.
Bà già hình như chột mắt, cử chỉ có vẻ khỏe mạnh và bất cần. Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng. Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt.
Và có lẽ cả hướng thiện. Y học bó tay… Mọi người cười thích thú. Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó.