Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu. Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung. Mưa bắt đầu rơi rầm rầm, gió gào rú.
Bây giờ đến tiết mục bể sục. Bác gọi điện giục xuống rồi đấy. Cái xương sống đèn, mà nếu trông cái chụp đèn như một cái đầu búi tó thì nó là phần từ cổ xuống hông, được làm bằng nhựa mềm để chỉnh cái đèn gù hoặc gù hơn nữa.
Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật. Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng. Là người thì nên thế.
Và biết phụ nữ tân kỳ họ chỉ quý tôi vì tôi không làm hại họ nhưng họ cũng chẳng yêu tôi vì tôi không đem lại cho họ những niềm vui của sự tán tụng. Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm. Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy.
Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó). Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học. Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở.
Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại. Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ.
Cô gái bảo: Không. Nó vẫn đang phải chứng minh. Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế.
Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào. Sớm nay, thấy bạn (dùng chiến thuật) ngồi thừ trên giường. Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu.
Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt. Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau. Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì.
Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo. Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến. Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ.